“Đây là Ngự Kiếm quyết mà gia sư khôi phục.” Đỗ Phỉ cười nói: “Có lọt mắt lão tổ không?”
Hứa Ứng ăn ngay nói thật, nói: “Bình thường mà thôi.”
Đỗ Phỉ ánh mắt nhấp nháy, cười nói: “Gia sư cực kỳ kính trọng lão tổ, thế thì chắc lão tổ sẽ có Ngự Kiếm quyết cao siêu hơn. Tiểu chất cũng học được chút da lông, chẳng hay có thể mời lão tổ chỉ điểm đôi chút không?”
Nói xong không đợi Hứa Ứng trả lời, đầu vai rung nhẹ, từng luồng kiếm khí đan xen, bắn về phía Hứa Ứng!
Hứa Ứng cong ngón tay búng một cái, Đỗ Phỉ chỉ thấy trước mắt hoa lên, có kiếm khí phá vỡ chiêu thức của bản thân, vội vàng giơ tay chụp trước cổ họng.