Nam tử trẻ tuổi nghe vậy quay đầu nhìn lại, nghi hoặc nói: “Các hạ có chuyện gì?”
Khương Tề nhìn vào ánh mắt hắn, chỉ thấy đôi mắt này thanh tịnh không gì sánh được, dường như không có nhiều tình cảm của nhân loại.
Có tình cảm của nhân loại thì ánh mắt sẽ vẩn đục. Ví dụ như ông lão dãi gió dầm sương, đã trải qua quá nhiều chuyện, ánh mắt sẽ phủ kín các loại tình cảm, hóa thành đục ngầu ảm đạm.
Ánh mắt Khương Tề nhấp nháy, thầm nghĩ: “Quả nhiên là hắn. Thái bộc Công Dương Sách thua dưới tay hắn, suýt nữa bị hắn coi là tế phẩm, hiến tế cho Tổ Long. Hắn vẫn ở gần đây, xem ra Hứa Ứng nói không sai, đúng là Vân Mộng trạch hiện thế có liên quan tới hắn.
Hắn nở nụ cười đáp lại, nói: “Duyên phận hiếm có, gặp nhau giữa tinh không. Chẳng hay có thể mời Từ đạo hữu đồng hành, cùng về Nguyên Thú không?”