Quả chuông cẩn thận quan sát Hứa Ứng, dò hỏi: “A Ứng, chúng ta có nên kể lại cho Kim Bất Di những gì mình thấy trong trí nhớ của nó không?”
Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên trời, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ngài chuông, nó đã quên mọi chuyện lúc trước, đã hạnh phúc biết bao. Nó không cần chạy ngược chạy xuôi, không cần liều mạng chém giết vì ta, không cần nghênh chiến những đối thủ không thể chiến thắng. Nó ở đây, có mọi người kính nể nó, thờ cúng nuôi dưỡng nó. Nó có thể dưỡng già ở đây.”
Quả chuông suy nghĩ rồi nói: “Thế nhưng tìm được ngươi là chấp niệm của nó. A Ứng, nó tìm ngươi cả đời, chẳng lẽ không để nó hoàn thành chấp niệm của mình à?”
Hứa Ứng suy nghĩ một lát, lấy ra một cái bình ngọc.
Quả chuông nghi hoặc nhìn bình ngọc. Hứa Ứng mở bình ngọc ra, quả chuông càng nghi hoặc: “A Ứng, trong bình là gì? Sao mùi giống Nguyên Đạo Tinh Tụy thế?’