Hứa Ứng chỉ cảm thấy làn gió thơm ập tới mặt, luồng Thuần Dương dị hỏa bị cô thổi vào cơ thể mình, biến mất không còn tăm hơi.
Thanh Bích tiên tử nở nụ cười dịu dàng, quay sang chỗ khác nói: “Ta trồng luồng dị hỏa đó vào trong hồn phách của ngươi. Thần tiên bất lão, tương lai sẽ gặp lại.”
Cô gọi Thiên long, con Thiên long với thân thể nho nhỏ gắn trên cái đầu to nhảy tưng tưng đuổi theo cô, quay đầu lại hô: “Hứa Ứng, ông đây...’
Hắn thấy Kim Bất Di sau lưng Hứa Ứng, lập tức rụt người lại nói: “Tại hạ không so đo chuyện ngươi giết chủ nhân của tại hạ nữa, nhưng lần sau không thể làm vậy! Lần sau ngươi mà dám giết chủ nhân của ta, ta sẽ giết ngươi!”
Hắn tung người nhảy lên quan tài đen, ngồi xổm xuống nói: “Thanh Bích, sau khi giết chết Lý Tiêu Khách, chúng ta lại tính toán nợ nần của mình. Nhưng chắc ta không đánh được ngươi, ngươi phải hạ thủ lưu tình, đừng quá nặng tay.”