Hứa Ứng nhanh chân chạy về phía trước, vừa chạy vừa khóc lóc, ngọn lửa tách sang hai bên, tạo thành một con đường không ngừng trải dài về phía trước.
Y loáng thoáng chứng kiến thân hình khổng lồ đang chém giết với cặp vợ chồng, thấy thần linh nguy nga không gì sánh được vung vũ khí phủ kín không trung.
Y ra sức chạy về phía trước, tiếng dặn dò “Hứa Ứng Hứa Ứng" như khắc sâu vào trong tâm trí của y, không cách nào xóa nhòa, chỉ có thể từ từ phong ấn.
Y tiếp tục chạy về phía trước, chạy không ngừng bước. Cuối cùng biển lửa trước mặt cũng biến mất.
Y lao ra khỏi biển lửa, quay đầu nhìn lại, biển lửa đã biến mất. Những người khổng lồ hùng vĩ nguy nga cũng không còn bóng dáng, cứ như mọi chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mộng. Hứa Ứng cúi đầu nhìn hai tay mình, đôi tay đã trưởng thành, to bè rắn chắc. Y không còn là đứa bé bất lực chạy trong biển lửa, y đã lớn.