Thiếu nữ kia vén làn váy màu xanh nhạt bước ra khỏi ruộng lúa, lắc đầu nói: “Ta không phải bất tử dân đời đầu mà là hậu duệ của bất tử dân. Tổ tiên chúng ta chạy khỏi tàn tích Côn Lôn từ bốn mươi tám ngàn năm trước.”
Thanh Loan trên bầu trời đột nhiên thu hai cánh lại, hóa thành một thiếu nữ từ trên trời hạ xuống, cảnh giác nhìn Hứa Ứng, tuy tức giận mà giọng nói vẫn giòn giã: “Năm xưa có rất nhiều người chạy khỏi Côn Lôn, chúng ta là một nhánh trong đó.”
Hứa Ứng trong lòng máy động, suy đoán: “Có lẽ ta cũng tới từ một nhánh khác!”
Thiếu nữ Thanh Loan vỗ cánh bay lên nói: “Ta canh gác xung quanh, các ngươi đừng trò chuyện quá lâu.”
Hứa Ứng hỏi thăm Phượng Dao : “Các ngươi sống sót thế nào?’