Hứa Ứng thoáng chần chừ, tính toán cẩn thận những đạo văn tiên gia mà mình biết, một lúc lâu sau mới nói: “Ta chọn chữ Ngữ.”
Từ Phúc cực kỳ kinh ngạc nói: “Xem ra Hứa quân cũng hiểu biết khá nhiều về phong ấn nhỉ, chữ Ngữ đúng là mấu chốt để phá giải phong ấn ký ức. Nhưng theo hiểu biết của ta đối với phong ấn, phong ấn chữ Ngữ chỉ là ký ức từng đời của ngươi, ký ức đời đầu tiên quan trọng nhất không nằm trong đó. Hứa quân có thể chọn lại.”
Hứa Ứng thoáng chần chừ, nhớ tới chuyện Ngoan Thất khi thì thông minh lúc thì hồ đồ mà cũng bị chữ Ngữ phong ấn ký ức, bèn quyết định nói: “Vẫn chọn chữ Ngữ.”
Từ Phúc lấy một thẻ ngọc đạo thư ra, ném sang rồi nói: “Đây là pháp môn phá giải chữ Ngữ. Hơn hai ngàn năm qua, để phá giải mười sáu chữ này, ta cũng phải tốn biết bao công sức đấy.”
Hứa Ứng nhận lấy thẻ ngọc đạo thư, đi thẳng về phía trước, cười nói: “Từ Phúc, chắc chắn ngươi tới Côn Lôn không chỉ vì Dao Trì tiên thủy đúng không?”