Phượng Dao nói: “Đúng là động thiên Ngọc Trì của ta bị Na Lý tùy tiện cắt bỏ, hắn có nghi ngờ cũng không thể trách được. Chỉ tiếc là lịch sử của bất tử dân ta đã thất lạc, không biết khởi nguồn của bất tử dân là gì, nếu không có thể tìm hiểu vì sao na tổ lại có thể chém bỏ động thiên của người khác, loại trừ nghi ngờ của hắn.”
Thanh Loan hưng phấn nói: “Tiểu thư, không khéo trong Côn Lôn vẫn còn ghi chép về lịch sử, chúng ta tìm kiếm thử xem!”
Phượng Dao lắc đầu nói: “Văn minh trong Côn Lôn đã bị phá hủy hoàn toàn, kẻ địch sẽ không lưu lại bất cứ ghi chép văn tự nào. Hy vọngd ý nghĩa là Tây Vương Mẫu khôi phục.”
Cô nhìn lên Ngọc Châu phong, nơi đó sấm sét đan xen, kiếm quang tung hoàn, Tây Vương Mẫu vẫn khó mà khôi phục thần thức.
“Tây Vương Mẫu khôi phục thì chúng ta mới biết được nơi này đã xảy ra chuyện gì? Kẻ địch của chúng ta là ai? Lịch sử của chúng ta ra sao...” Cô thầm nhủ trong lòng.