Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh nói: “Thiên thần bị Chu Tề Vân bắt cóc một lần, ngươi khó mà dùng thủ đoạn tương tự lừa bọn họ tới nhân gian. Đám Thiên thần đó không phải loại không có đầu óc.”
Từ Phúc lắc đầu cười nói: “Nếu muốn để Hứa quân khâm phục, sao ta lại dùng thủ đoạn của Chu Tề Vân được? Ta không bắt cóc Thiên thần, ta sẽ đối đầu chính diện với Thiên kiếp. Năm xưa Hoàng Đế phi thăng trong Ngọc Kinh, ta cũng sẽ làm theo tổ tiên, độ kiếp phi thăng tại đó!”
Hứa Ứng do dự một chút rồi nói: “Sao ngươi không chờ một thời gian? Ta và Chu Thiên tử vừa thảo luận, chuẩn bị giải mã phù văn Thiên đạo, chờ thêm một thời gian không khéo có thể tìm hiểu được Thiên kiếp.”
Từ Phúc nói: “Dựa vào ngươi để phi thăng ư? Ta không muốn.”
Hắn tế động thiên Giáng Cung của na pháp lên, nói: “Hứa quân, dựa vào ngươi để phi thăng thì làm sao thể hiện được chỗ bất phàm của Từ mỗ! Năm xưa chúng ta đồng tâm hiệp lực, đi tới hải ngoại, cái gì ngươi cũng thắng ta.”