Biển lửa xao động sau lưng thiêu niên, di chuyển theo thân hình của y, tiên hỏa rực rỡ không ngừng chảy vào trong động thiên, ngay cả thần vương phẫn nộ do tiên hỏa tạo thành cũng bị hút sạch vào động thiên.
Lục Ngô quan sát cẩn thận, chỉ thấy vị thần vương phẫn nộ kia không tiêu tán mà vẫn đứng trong tiên hỏa.
“Nhóc họ Hứa vô tình luyện hóa tiên hỏa động thiên thành hóa thân phẫn nộ của mình.”
Hứa Ứng thầm kinh hãi: “Ngay cả luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ cũng không thể làm được như vậy! Có lẽ cường đại như ta mới có thể làm tới bước này. Lúc thằng nhóc họ Hứa này chạy khỏi Côn Lôn hắn mới là một đứa bé yếu ớt. Sau khi hắn ra ngoài đã xảy ra chuyện gì?”
Hứa Ứng thu liễm lửa giận hừng hực, cất trong động thiên Giáng Cung, rảo bước đi về phía Lục Ngô, hạ giọng nói: “Thù trấn áp hơn bốn ngàn năm, thù hủy diệt quê hương, không báo thề không làm người!”