Hứa Ứng suy nghĩ rồi nói: “Tựa như Đông Nhạc, mọi người dùng tiền giấy tế lễ, cho là trên thế gian có một Thiên thần trấn thủ dưới cõi âm, gìn giữ trật tự cõi âm cho Chư Thiên Vạn Giới, che chở vong hồn tổ tông. Cũng có thể như Tương Tương, mọi người cho là Tương giang có thần linh hòa nhã ước thúc Tương giang, hồng thủy không lan tràn, hạn hán thì nước đổ vào ruộng, che chở cho bách tính một phương. Sinh linh như vậy có thể gọi là Thiên thần!”
Chu Thiên tử nghe vậy im lặng một hồi rồi nói: “Hứa Ứng, ngươi có phản cốt trời sinh, to như cái đấu.”
Khương Thái sư cười nói: “Bệ hạ, thần cho là trên phản cốt của hắn còn mọc ra người rồi. Nếu vạch thân thể của hắn ra sẽ phát hiện xương cốt toàn thân hắn đều mọc ngược.”
Hứa Ứng không hiểu gì cả, lẩm bẩm: “Nhưng Thiên thần chưởng quản Thiên đạo phải như vậy mới đúng chứ?”
Chu Thiên tử và Khương Thái sư liếc mắt nhìn nhau, cùng cười ha hả. Sau khi cười xong Khương Thái sư lắc đầu nói: “Thần tiên bất lão sống ngàn vạn kiếp mà lại ngây thơ như vậy sao?”