"Quang Quang Quang anh Quang..."
"Mấy tên du côn nhỏ này quá kiêu ngạo, vẫn phải dùng vũ khí uy hiếp một chút, nhìn bọn chúng sợ đến mức suýt hồn xiêu phách lạc."
"Tôi thấy gan của bọn chúng đều sợ mất rồi, chạy còn không kịp, cũng toàn một lũ hèn nhát."
"Cũng đều là mấy thanh niên vô công rồi nghề, chưa thấy qua cảnh ngộ gì, cũng chưa thấy qua cái gì hung ác, toàn chỉ biết mượn oai hùm, trước mặt bọn ngoại tỉnh chúng ta ra oai thôi. Trông thì được chứ dùng thì không, thấy súng mà không sợ mới lạ, hơn nữa nòng súng đen ngòm còn bốc khói chĩa thẳng vào mặt."
A Quang giơ nòng súng lên thổi, trong lòng đắc ý vô cùng, có vũ khí trong tay vẫn tiện hơn, không cần nói gì, chĩa nòng súng vào bọn chúng, lập tức sợ tè ra quần.