Cha Diệp đứng bên cạnh cũng cười hề hề, bị lơ đi cũng chẳng sao, chỉ thấy sum vầy vui vẻ, ông đỏ mặt tía tai nói: "Về nhà trước, về nhà rồi nói, mang đồ về trước đã, người khác cũng lục tục về rồi, chúng ta cũng đừng đứng đây nữa, mặt trời vẫn chưa lặn hẳn, vẫn nắng lắm."
Bà cụ cũng vội phụ họa, cười đến nhăn nheo cả mặt, nắm tay Diệp Diệu Đông: "Đúng đúng, về rồi nói, mệt lắm rồi..."
Diệp Diệu Đông quay đầu lại trước lấy trong rổ ra con búp bê vải anh câu được dưới biển đưa cho Diệp Tiểu Khê.
Diệp Tiểu Khê lập tức trợn tròn mắt, tay lanh lẹ ôm lấy ngay, kích động kêu lên mấy tiếng.
Nghe mấy đứa trẻ xung quanh gọi là búp bê vải, cô bé mới bắt chước theo gọi là búp bê vải.