Không biết có phải tối hôm trước ngủ sớm quá không, sáng sớm hôm sau trời vừa mới hửng sáng, Diệp Diệu Đông đã thức dậy. Gần đây sinh hoạt hơi lộn xộn, trời vừa tối đã ngủ, lúc 2-3 giờ sáng lại thức dậy, đều là do phải đi đi về về.
Vất vả ra khơi cũng chỉ như vậy thôi. Thấy hai mẹ con bên cạnh vẫn còn đang ngủ, Diệp Diệu Đông nhẹ tay nhẹ chân bò dậy, chỉ là, ván giường phát ra tiếng cọt kẹt đánh thức Lâm Tú Thanh.
"Không phải nói hôm nay không đi sớm sao? Sao dậy sớm thế."
"Ngủ sớm thì dậy sớm thôi, em cứ ngủ thêm một lát nữa đi, anh dậy kệ anh."
Xem khi nào mua một cái nệm lò xo về, ván giường này không nói đến chuyện ấy, ban đêm trở mình cũng kêu cọt kẹt, thế mà cũng chịu đựng được, Diệp Tiểu Khê nhảy tưng tưng trên đó cũng không sập.