Sau bữa cơm, Diệp Diệu Đông lại chạy qua nhà A Quang một chuyến, tiện thể mang con búp bê cao su đến cho Bùi Ngọc.
Đứa bé vui mừng liền vứt luôn con búp bê đã ôm trên tay nãy giờ, giống như Diệp Tiểu Khê, đều là ham mới nới cũ, chẳng biết giá trị của đồ vật chút nào.
Diệp Tuệ Mỹ vội vàng nhặt con búp bê lên: “Cuối cùng cũng chịu buông tay rồi, ngủ cũng ôm, muốn lấy đi giặt lúc ngủ cũng không được, bây giờ có một cái mới thay thế cũng tốt, ít nhất cái này có thể đem đi giặt được rồi."
"Tiểu Cửu cũng vậy, làm ồn anh mấy ngày nay, bảo anh mua một cái, hôm qua không rảnh, hôm nay tiện thể mua luôn, mang về cho Tiểu Ngọc một cái."
Bùi Ngọc hưng phấn đến mức mặt đỏ bừng, nước miếng cũng nhỏ xuống, nằm úp trên đầu gối A Quang cứ mân mê mái tóc của con búp bê mãi không thôi.