Diệp Diệu Đông ngồi trên giường thong thả chờ đợi Lâm Tú Thanh rót nước rửa chân cho anh.
Tuy miệng cô càu nhàu chê bai, nhưng sau khi nói xong vẫn đi rót nước rửa chân cho anh.
Nếu cô có thể giúp anh rửa chân luôn thì càng tốt.
Nhưng anh chỉ định nghĩ vậy thôi, rửa chân vẫn để tự mình làm đi, đâu phải đứa trẻ ba tuổi, cũng không say rượu, chẳng qua là miệng tinh nghịch muốn sai khiến cô một chút, tìm chút cảm giác tồn tại mà thôi.
"Con gái anh đâu rồi?"