Diệp Diệu Đông dầm mưa, cho cá chảy máu xong, liền mang vào khoang cá, sau đó còn rắc thêm đá vụn lên người nó để bảo quản.
Cá quý hiếm thế này, đáng để anh tự tay làm.
Xong xuôi mọi thứ anh mới mặc áo tơi vào, chuẩn bị đun nước tắm, dầm mưa một lúc, anh đã hắt hơi mấy cái rồi, cảm thấy thuốc mua ban ngày, tối nay có lẽ phải dùng đến ngay, không ngờ là để tự uống.
Mưa rơi tí tách, miên man bất tận, cứ rơi mãi, cường độ mưa cũng không to thêm, chỉ là trời tối đến đáng sợ, u ám không thấy mặt trời.
Những đêm trước, trên bầu trời vẫn có ánh trăng sao chiếu rọi, mặt biển dưới ánh trăng lấp lánh sóng lăn tăn, tối nay mây đen giăng kín, bầu trời phản chiếu đen như mực giống hệt mặt biển, nếu không có ánh đèn yếu ớt trên thuyền, xa xa thuyền Phong Thu Hiệu cũng sáng đèn, mọi người đã hoảng sợ rồi.