A Quang cũng cười nhìn Diệp Tiểu Khê tròn quay, mặt như cái đĩa lớn, nhìn thế nào cũng buồn cười, so với khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của con gái mình, vẫn là nhìn Diệp Tiểu Khê vui mắt thoải mái hơn.
Anh ta véo véo mặt nhỏ của con gái mình: “Con cũng ăn nhiều vào, nhìn chị ăn ngon lành thế kìa."
Bùi Ngọc gật đầu thật mạnh.
"Dù sao chiều nay em cũng rảnh, đi mua vài mét vải, phiền chị ba may cho hai đứa vài bộ quần áo nhỏ mùa xuân."
Mẹ Diệp nói: "Phiền phức làm gì, quần áo ngắn của Tiểu Cửu cho Tiểu Ngọc mặc, của Dương Dương cho Tiểu Cửu mặc, dù sao gấp ống quần lên, gấp tay áo lên là được. Hai đứa suốt ngày ngồi xổm không phải chơi bùn thì cũng chơi cát, hoặc ôm gà vịt ngỗng chó, một ngày phải thay mấy bộ quần áo, may quần áo mới, mặc không được hai tiếng đã phải cởi ra, làm gì có quần áo mới, không phải lễ tết gì đâu."