Lúc ăn tối, mẹ Diệp say sưa kể với mọi người chuyện của cha Bùi, dù sao từ đầu đến cuối bà đều dùng từ nghe nói, nhưng kể ra thì hứng thú dạt dào, giọng điệu lúc cao lúc thấp, cảm giác cũng chẳng khác gì tận mắt nhìn thấy.
Cha Diệp thì im lặng ăn cơm, chỉ dỏng tai nghe, suốt quá trình không phát biểu ý kiến gì, nghe xong mới nói: "Sớm quyết định cũng tốt, nhà cũng có phụ nữ giúp đỡ thu xếp, sau này già rồi cũng không cần trông chờ con cái hầu hạ, bị người ta ghét."
Lâm Tú Thanh vừa rồi đã nghe mà liên tục kinh ngạc: “Nhà đó cũng quá vô liêm sỉ, lại còn định khiêng người ta về, chắc chắn là đã nhòm ngó từ lâu rồi, chỉ đợi chú Bùi lẻ loi một mình."
Bà cụ cũng hiếm khi phát biểu ý kiến: “Nói ra ngoài thực sự khiến người ta cười chết, chuyện này cũng làm được, không cần danh tiếng nữa."
"Vốn dĩ đã không có danh tiếng, chỉ cần đạt được mục đích thôi." Diệp Diệu Đông cũng nói.