Lâm Vĩnh Thọ nhỏ tuổi hơn cha Diệp, nhưng cũng mới bốn mươi tuổi, con gái lớn vừa gả đi, mà đứa con gái thứ hai cũng chưa lớn lắm, hai đứa con trai lại càng bé hơn, cho nên hai vợ chồng bọn họ mới tự mình ra khơi.
Lúc này Mã Lệ Phương chỉ có thể khóc. Bà ấy cũng biết nếu ngã xuống như thế, cho dù ông ấy có biết bơi lội cũng không di chuyển được.
Lúc này phía chân trời lại vang lên một tiếng sấm khổng lồ. Diệp Diệu Đông cau màu nói: "Thím có biết lái tàu không? Chúng ta phải nhanh chóng cập bến, sau đó gọi người cứu viện. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, cho dù thế nào cũng phải thử một lần, giờ cứ ở trên biển như này cũng vô ích."
Cha Diệp cũng phụ họa, nói: "Bây giờ sấm chớp ầm ầm, chúng ta nên nhanh chóng cập bến trước, sau đó mới có thể gọi người ra đây vớt."
"Hu, hu, hu, tôi không biết lái thuyền, cũng may gặp được hai người, nếu không hôm nay tôi cũng không về được rồi..."