Sáng hôm sau phải cho thuyền rời bến, đêm trước Diệp Diệu Đông kiểm tra vài giỏ dây câu, những sợi bị hỏng trước đó đã nối lại kỹ, móc câu xếp ngay ngắn trên rìa giỏ tre, dây câu cũng quấn gọn gàng, không vấn đề gì anh mới đi ngủ.
Hôm sau, 9 giờ sáng, chiếc thuyền cá được đẩy xuống nước dưới sức lực của mọi người, tiếp đó pháo nổ ran trên bến cảng, một loạt tiếp một loạt, Diệp Diệu Đông và cha anh mặt mày hớn hở.
Mua thuyền với ngư dân cũng quan trọng không kém gì xây nhà, người trong làng xung quanh bến túa đến chúc mừng, khen ngợi Diệp Diệu Đông không ngớt...
Cha anh cũng cảm thấy vinh dự, mặt đỏ bừng, nhà ai có con trai trẻ tuổi đã có tiền mua thuyền 17 mét chứ? Không bám theo cha để sống là may rồi.
Mẹ anh giúp Tú Thanh mang đến bến một gánh bánh phát cho bạn bè, mỗi người một miếng, còn bà con bạn bè đã tặng pháo cũng đều có phần.