Lý Lão Nhị vốn đã ôm một bụng lửa giận, cũng giận chó đánh mèo mắng: “Bố mày vớt là của bố mày.”
Nói xong, ông ta duỗi tay vớt lên, nhưng vớt một hồi thì cái thứ trôi nổi kia lại cách xa ông ta hơn, ông ta cố miễn cưỡng duỗi tay dài hơn.
Nhưng sao cha Diệp có thể cho ông ta thành công được? Vốn là do bọn họ thấy trước, dựa vào cái gì mà cho ông ta vớt chứ, cho dù là rác rưởi, cũng không thể nhường.
Mặc dù cái vợt của cha Diệp quá ngắn, không chạm tới vợt của ông ta, nhưng có thể tạo sóng, làm đồ vật trôi nhanh để không cho ông ta toại nguyện.
Lý Lão Nhị cố vớt một cái, vừa sắp chạm tay vào thì bị sóng đẩy trôi xa.