Cha con mỗi người cầm một con ba ba, vui vẻ leo lên núi.
Đường lên núi gồ ghề hơn đường dưới chân núi rất nhiều, dốc dài trải ra phía trước. Diệp Thành Hồ chỉ mới đi được vài bước đã té ngửa ra đất, con ba ba trong tay bị văng ra, lăn quay hai vòng.
“A, con rùa của con...”
“Cái gì mà rùa, nó có rớt đâu, đây này, tự đứng dậy đi, đừng làm bộ.”
Thấy con ba ba té một cái, rút đầu vào trong, ngửa bốn chân lên trời, Diệp Thành Hồ lại cười toe toét, vội vàng bò dậy. May mà đang vào đông, dù ở đây không lạnh lắm nhưng trẻ con vẫn mặc đồ dày ấm, té cũng không đau lắm.