Một lát sau mẹ Diệp cũng qua, rồi chỉ còn mỗi tiếng bà.
Chị dâu cả cũng tự biết mình sai, như chim cút, không hề lên tiếng, Chị dâu hai còn cãi lại vài câu, lại càng bị mắng tơi bời.
Vợ chồng họ ra ngoài nhìn một cái rồi vào nhà, mắng một trận cho tỉnh người cũng tốt.
Mẹ Diệp cũng quên mất chính mình cũng động lòng, suýt nữa cũng đưa tiền, may mà bị Đông tử thuyết phục, không thì bà cũng chẳng thể mắng người ta hùng hồn như vậy, chắc bà cũng bị mắng luôn.
Một lúc lâu sau, cha Diệp giúp đến bến tàu lấy hàng, cũng về cùng Diệp Diệu Bằng Diệp Diệu Hoa, có lẽ trên đường đã nói với họ rồi, mặt mày hai người cũng hơi khó coi.