"Mấy đứa đừng đứng chắn cửa, để bố vào xem nào." Diệp Diệu Đông cười hớn hở ôm con vào trong nhà.
Lâm Tú Thanh quấn khăn trên đầu, nằm đó mỉm cười nhìn anh: “May mà sinh xong, em suýt chết vì lo rồi, giờ cuối cùng cũng yên tâm."
"Sinh đúng lúc quá, may mà sinh nhanh."
"Sinh mấy đứa rồi, chẳng lẽ không nhanh sao?"
Diệp Diệu Đông đặt con xuống bên gối cho cô xem: “Em vất vả rồi, mệt không? Còn đau không? Đói bụng không?"