Lâm Tú Thanh nhìn anh tắm ở cửa sau, đứng ở cửa lải nhải: “Đã bảo anh rồi, đi lại tiêu cơm rồi tắm rửa đi ngủ, kết quả đi ra ngoài là không biết về..."
"Rõ ràng biết tối còn phải đi lên thành phố, giờ mới về người đầy mùi rượu, 9 giờ rồi, thế này cũng không cần ngủ nữa..."
"Lúc nào uống rượu mà không được, cứ phải ra ngoài uống vào buổi tối? Ngày mai về uống cũng được mà, cả đêm không ngủ, xem ngày mai anh có chịu nổi không?"
Diệp Diệu Đông liếc cô một cái, cũng không nói gì, mặc kệ cô lải nhải, vắt một cái khăn, nắm hai đầu đặt lên lưng, kỳ cọ qua lại.
"Để em kỳ cho."