Diệp Diệu Đông cũng thấy thoải mái, dù sao cha anh lái thuyền anh cũng yên tâm, và trời cũng đã sáng, tầm nhìn không có vấn đề, luân phiên lái, mỗi người một đoạn cũng không mệt.
Giao thuyền cho cha xong, anh đi nói chuyện với mấy anh em họ.
Sau khi tái sinh, anh luôn giúp đỡ việc nhà, sau đó ra biển kiếm tiền, không mấy thân thiết với họ hàng, mọi người đều có bạn bè riêng và có sự chênh lệch về tuổi tác, ít khi gặp gỡ, đa phần chỉ là gặp nhau trên đường chào hỏi mà thôi, giờ có dịp nói chuyện suốt đường.
"Đông Tử thật là dám nghĩ dám làm, còn chạy xa như vậy giao hàng."
"Đúng vậy, đã xác định có người mua chưa?"