Diệp Diệu Đông cảm thán một chút, xã hội sau này vẫn hòa bình hơn, tuy không thể ngăn chặn hoàn toàn, nhưng cũng không hỗn loạn như bây giờ, động một tí là xảy ra chuyện này.
"Đi thôi cha, chúng ta phải lên xe rồi."
"Ơ ơ ơ, hình như có hai người ngăn lại rồi, ôi chao đánh nhau rồi..."
Diệp Diệu Đông cũng vội quay lại nhìn, hai thanh niên đó hình như võ nghệ khá lắm, nhóm du côn chưa đánh mấy hiệp đã bị hạ gục rồi, người qua đường xung quanh cũng không sợ nữa, đều bu lại xem náo nhiệt.
Cha Diệp vỗ tay khen hay: "Đánh hay lắm, mấy tên du côn này phải có người dạy dỗ, ông già bán ít rau, kiếm chút tiền đâu dễ dàng gì."