Dọc đường hai người đạp xe, anh đuổi tôi rượt, lần này có thể nói là im lặng hơn. Hai người không lải nhải, tai cha Diệp cũng không khó chịu nữa, chỉ là mông cứ bị xóc lên nhún xuống, chỉ có thể bảo họ đạp chậm lại.
Kết quả lại chẳng ai nghe ông, vẫn đạp nhanh vù vù, ông chỉ có thể nắm chặt phía dưới yên xe, không để mình bị rớt xuống.
Cũng nhờ hai người họ đuổi nhau, đi mất hơn hai tiếng, về chỉ mất một tiếng rưỡi.
Chỉ là đống xương già của ông suýt nữa thì rã rời hết. Cha Diệp chống eo, xoa mông nhìn A Quang, lại quay sang Diệp Diệu Đông.
"Con cũng về đi về đi, lần sau hai đứa tụ tập thì đừng gọi cha."