"Tưởng mình là Ngọc Hoàng Đại Đế à, còn lời nói vàng ngọc, anh đừng có mơ, thực sự là lời nói vàng ngọc, vậy nằm nhà không cần làm gì cả, chỉ cần nằm mơ là được rồi."
"Anh cũng muốn vậy! Nhưng trên trời đâu có rơi tiền xuống cho anh, nằm nửa đời cũng không đợi được tiền, chỉ có thể tự mình làm thôi." Diệp Diệu Đông rút đầu lại ngồi thẳng dậy, nửa thật nửa đùa nói.
Thật sự là không nói sai, so với tuổi thọ kiếp trước, bây giờ quả thực đã sống qua nửa đời.
Lâm Tú Thanh trợn mắt nhìn anh:
"Nằm tiếp nữa, vợ con đều phải ăn gió tây bắc."