Mấy đứa trẻ khác cầm tiền, cũng lập tức xông đến cửa hàng tạp hóa nhỏ trong thôn trước.
Có tiền mua đồ ăn, làm sao chúng có thể để qua đêm được? Chắc chắn phải tiêu ngay cho vào bụng liền.
Diệp Diệu Đông khoác vai Diệp Thành Hải đi phía sau, cười híp mắt nói: "Còn buồn bực, không cam lòng à?"
Miệng Diệp Thành Hải bĩu ra đến mức treo được bình dầu, ấm ức cũng không nói gì.
"Tao nói cho mày biết, A Viễn giữ lại cũng không ít đâu, hơn nửa tháng chia được hơn ba chục đấy, chỉ ít hơn tiền công của mày một chút thôi..."