Diệp Diệu Đông không để ý đến lời càu nhàu của mẹ, sửa thì chắc chắn phải thử sửa xem sao.
Cái thứ to đùng này, anh mặt dày xin về, sao có thể lấy làm sắt vụn bán được, nếu sửa được, mẹ anh còn đắc ý hơn anh nữa.
Nhưng lời Tú Thanh cũng nhắc nhở anh, tối nay sau khi ăn cơm phải hẹn trước với chú Chu.
Hẹn xe sáng mai, còn phải hẹn xe sau Trung thu đi tỉnh.
Đi về một chuyến cũng không tiện, có khi còn không kịp về, phải ngủ lại, chi bằng sau Trung thu lên tỉnh, hẹn trước, kẻo chú ấy lại nhận việc khác, đột nhiên không rảnh.