Trong nhà có hai người, một đứa vẫn đang đứng ở xó tường, có lẽ nghe thấy động tĩnh anh về ngoài cửa, nên vẫn đứng thẳng người, chứ anh không tin nó ngoan ngoãn thế đâu.
Đứa kia đang cau mày viết bài tập, cây bút chì trên tay đã ngắn đến mức sắp chạm vào mu bàn tay, đầu kia của cây bút chì thì chi chít dấu răng cắn, một mảng vỏ gỗ đã bị cắn bong ra.
Diệp Diệu Đông lắc đầu: “Mẹ mày không cho tiền mua bút à?"
"Hả? Thế này vẫn viết được mà?"
"Được rồi."