Chẳng nói đêm qua Diệp Diệu Đông có được như ý không, dù sao hôm sau anh ngủ đến mặt trời chiếu vào mông cũng không chịu dậy, vẫn cuộn tròn trong chăn như con giòi.
Mấy ngày anh chạy ra ngoài, bầu trời cứ xám xịt, căn bản chẳng thấy mặt trời đâu, chỉ có gió lạnh gào thét, lạnh đến nỗi tay anh sắp bị nứt nẻ, nước mũi cứ chảy mãi.
Đến khi anh nghỉ ngơi thì lại có nắng.
Tiếng ồn ào của lũ trẻ bên ngoài cứ nối tiếp nhau, hồi đi học còn chẳng chịu dậy, nghỉ đông rồi, không phải đi học nữa, trời lạnh thế mà đứa nào cũng dậy sớm hơn cái gì.
Diệp Diệu Đông cuộn tròn trong chăn, ấp ủ hồi lâu, thấy đã tám giờ rồi mới chịu dậy.