"Làm gì vậy?"
"Anh cũng không biết, anh và cha vừa bắt được một con ngỗng, ban đầu nó còn ngồi trên ghế nhỏ xem rất ngoan, đợi bọn anh lấy rơm buộc cánh và chân con ngỗng lại. Cha cầm dao ra, cô bé đột nhiên la lớn, rồi chạy tới ôm cổ con ngỗng, may mà anh đeo găng tay nắm đầu nó, không thì nó đã mổ trúng con bé rồi."
Diệp Diệu Đông nhìn Diệp Tiểu Khê tiếp tục ôm cổ con ngỗng vừa khóc vừa la với vẻ mặt khó hiểu, nước mắt đã ướt đẫm cả mặt.
"Không được giết Bạch Bạch~ Bạch Bạch của con~"
"Từ khi nào nó thân thiết với con ngỗng trắng lớn vậy?"