Anh vừa đi vừa đu đưa túi vải, vừa ngâm nga bài hát trên con đường nhỏ giữa cánh đồng, bên tai lại nghe thấy tiếng gọi gấp gáp.
"Từ từ thôi..."
"Từ từ... đợi với..."
Quay đầu nhìn lại, hóa ra là con trai anh dắt ba con cừu con xuống dốc, tay kia còn ôm một nắm hoa đỗ quyên.
Diệp Thành Dương bị cừu kéo vừa chạy vừa trượt mông xuống dốc, cuối cùng cừu con nhìn thấy cỏ xanh bên đường cũng dừng lại ăn cỏ, cậu cũng đặt hoa xuống bên đường, hết sức lau mồ hôi, kết quả lau đến mức mặt mũi lấm lem bụi đất.