Nhưng chưa kịp nói gì, anh chợt thấy vợ mình cau mày lo lắng sau khi đem cơm ra, rồi lên tiếng: “Mẹ em nhờ người đưa tin, nói rằng cha em khi đi hái quýt trên núi thì bị trượt chân rơi xuống dốc, bị thương ở chân.”
“Bị lúc nào thế?” Anh hơi ngạc nhiên.
“Hôm qua ấy, nghe nói chân bị bó bột rồi. Ở bên làng nhà mẹ em không có điện thoại, em cũng không gọi về được...”
Diệp Diệu Đông nắm lấy bàn tay lạnh cóng của vợ, an ủi: “Đừng lo, chỉ nói bị thương ở chân rồi bó bột thôi mà, chắc không sao đâu. Ngày mai anh sẽ đưa cả nhà về thăm ông ấy.”
Lâm Tú Thanh nhíu mày lo lắng, do dự nói: “Anh bận đánh cá mà, ngày mai em dẫn hai đứa nhỏ về nhà nội, rồi tự mình quay về nhà mẹ đẻ. Chiều tối sẽ về...”