Diệp Diệu Đông nhe răng, méo miệng, co cổ chịu đòn.
"Ăn rồi mà, em vừa nãy cũng thấy rất dai rất ngon mà?"
Lâm Tú Thanh tức giận véo chặt thịt mềm ở eo anh, xoắn 90 độ: “Anh không phải nói với em là mấy đồng thôi sao? Trời ơi, mười mấy đồng đấy, sao anh nỡ chứ? Một miếng là mất mấy hào rồi..."
"Xì... Chẳng phải nghĩ đến việc em chắc chưa ăn bao giờ, cho em nếm thử, chứ không thì uổng công anh vất vả mạo hiểm sao."
Anh vừa nói chuyện, vừa gạt tay cô ra, xoa xoa chỗ thịt bị véo đau, lại nhìn hai đứa con trai đang ăn ngon lành: “Ngon không con?"