Diệp Diệu Đông không thèm cho cậu bé một ánh mắt nào.
"Này... dượng út... sao dượng lại nuốt lời được chứ? Cháu là khách mà! Khách đấy! Dượng biết khách là gì không?" Lâm Quang Viễn chạy bước nhỏ theo bên cạnh ngước nhìn anh.
"Dượng biết khách tùy chủ tiện, ngoan ngoãn cho dượng, giờ cháu đang ở nhờ nhà người ta đấy, biết không?"
"Ở nhờ nhà người ta gì chứ, cháu đến chơi mà, dượng phải chăm sóc cháu cho tốt chứ."
Diệp Diệu Đông không khách khí cho cậu một cái cốc đầu: “Cả ngày chỉ nghĩ đến chơi, mai dượng dẫn cháu ra bến thuyền khuân hàng, kiếm tiền hiếu kính dượng út cô út cho tốt."