Vừa nhìn thấy vết thương trên mặt anh, mọi người mải lo hỏi anh, cũng không nghĩ nhiều, bây giờ cũng đều phản ứng lại, giờ họ không đi ngay cũng không được.
Đánh người bản địa, thanh niên đều nóng nảy, lát nữa quay đầu kêu một đám người đến gây phiền phức, thêm vào họ lại kiếm được không ít tiền ở địa phương, đã khiến người ta đỏ mắt, chỉ cần xúi giục là không xong.
Cha Diệp cũng nóng ruột: “Đúng, trước đây không xảy ra mâu thuẫn, còn dễ nói, chúng ta cũng cứu người nhà họ Lữ, trì hoãn một ngày chu toàn một chút, tìm chỗ trú chân trước không thành vấn đề lớn, bây giờ không được nữa. Mau thu dọn đồ đạc, lát nữa đem hết lên thuyền, tối nay tạm ngủ trên thuyền một đêm."
"Chúng ta đông người, chuyển cũng nhanh. Để đồ vào trong rổ, gánh một gánh, mấy cái thúng tre xếp chồng lên nhau khiêng đi, các cậu trẻ tuổi chuyển trước, chúng tôi thu dọn đồ còn lại." Cha Bùi vội nói.
"Vừa khéo bây giờ trời cũng tối rồi, chúng ta đi đường nhỏ vội ra bờ biển, đừng để người ngồi hóng mát trước cửa nhìn thấy."