Đêm dài dằng dặc, bên ngoài gió thu nhè nhẹ, bên trong căn phòng lại nóng bỏng hừng hực, đến cả mặt trăng cũng đỏ mặt ngượng ngùng trốn vào trong mây.
Sáng sớm hôm sau, hai vợ chồng ăn xong bữa sáng liền bỏ lại ba đứa con, để chúng tự đi học, tự chơi, hai người tự lo cho bản thân rồi lẳng lặng ra ngoài.
Diệp Diệu Đông xách xô, huýt sáo đi về phía nơi thuyền đậu. Ven bờ gió hơi lớn, tuy chưa đến mức phải mặc áo bông, nhưng sợ ngoài biển gió to nên lúc ra ngoài anh đã mặc áo bông, giờ thực sự hơi nóng.
Anh duỗi tay nắm cổ áo quạt mấy cái cho thoáng, đồng thời quay đầu lại giục: "Em nhanh lên, xong chưa? Ra ngoài đã bảo em đội mũ quàng khăn rồi, em cứ nhất định ra tới bến tàu mới chịu đội, là sợ người ta không nhìn thấy dung nhan như hoa như nguyệt của em à?"
Lâm Tú Thanh vừa chạy vừa quấn khăn quàng cổ lên mặt, tiện thể trùm luôn cả đầu lại, rồi đội mũ lên cố định, như vậy sẽ không bị rơi.