Cần mẫn chăm chỉ mới ra biển làm việc được hai ngày, không ngờ ngày thứ ba đã bắt đầu có không khí lạnh tràn về hạ nhiệt.
Đêm ngủ, Diệp Diệu Đông đều có thể nghe thấy cửa sổ bị gió thổi leng keng, bên ngoài gió rít ào ào.
Anh kéo chặt chăn, tiện thể cũng kéo chăn qua người vợ con bên cạnh, nhưng thoáng chốc không sờ thấy con.
Duỗi tay sờ soạng trên giường mấy lần, chỉ sờ thấy trống không, anh vội vàng ngồi dậy, nhưng trong nhà tối om không nhìn thấy gì, anh chỉ có thể dùng tay sờ lên giường.
"Anh làm gì vậy? Đêm hôm khuya khoắt, không mệt à, đã nửa đêm rồi..."