Có hy vọng rồi, hai đứa nhóc ăn cơm nhanh hơn ai hết, nhanh chóng xúc xong, đứng bên cạnh chờ, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm cha chúng.
Diệp Diệu Đông cảm nhận được hai tia nhìn nóng rực, cơm cũng ăn không yên.
"Hai đứa ra ngoài đợi đi, tìm dây sắt trước, trong sân hình như có một ít, không đủ thì qua nhà cũ hỏi ông nội xin một ít."
"Được thôi." Diệp Thành Hồ hứng khởi chạy thẳng ra ngoài, Diệp Thành Dương cũng dùng đôi chân ngắn bám sát theo sau.
Lâm Tú Thanh vừa ăn cơm, vừa nói hơi ậm ừ thúc giục anh: