Diệp Diệu Đông nhìn mẹ mình mà khó nói nên lời. Bà biết quá nhiều rồi! Nhưng bây giờ anh xin gì được nấy với vợ đều được, sao mà không cho anh tiền chứ?
Không cho anh tiền là chuyện xưa rồi, là năm ngoái... ơ... vẫn chỉ là chuyện trước năm ngoái thôi mà... vậy cũng có vẻ chưa qua được bao lâu nhỉ?
Anh tưởng lịch sử phế vật đã qua lâu lắm rồi. Thời gian trôi thật chậm, nhanh qua năm lật sang trang mới, tránh để cha mẹ anh cứ cảm thấy quá khứ của anh ngay trước mắt, chưa qua được bao lâu, cứ bị nhắc lại hoài.
"Sao trí nhớ mẹ tốt thế? Cứ chuyện nào không nên nhắc lại nhắc, con là chủ gia đình mà, sao mà cô ấy không cho con tiền chứ?"
"Chủ gia đình thì túi cũng chẳng có tiền."