Diệp Diệu Đông cũng đi đến bên cạnh chỗ con trai mình thả hũ đất, nhìn bọn nó ngồi xổm ở đó hào hứng lật qua lật lại, từng đứa một lôi ra, anh cũng đi vòng quanh, nhìn qua.
Cảm thấy cũng khá mới lạ, khó trách từng đứa hào hứng như vậy, vừa tan học là vội vàng chạy về nhà, cũng không nấn ná trên đường, tranh thủ thời gian chạy ra bãi biển.
"A! Có có có, con bắt được một con rồi..."
"Con cũng bắt được rồi..."
Lúc này Diệp Thành Hồ cũng hào hứng từ trong hũ lôi ra một con bạch tuộc đen to đang vung vẩy xúc tu, nhe nanh múa vuốt: "To quá! To quá! Cha ơi, con này của con to lắm, to nhất."