Diệp Diệu Đông và Lâm Tú Thanh cũng dẫn hai đứa con trai đầy đất về nhà, tiện thể tháo xâu bánh quang trên cổ chúng xuống.
"Con làm sao mà được vậy, người bẩn hết, chỉ có bánh quang là không bẩn?"
"Bởi vì lúc nó ngã, đều ngẩng đầu lên cao, tay chống xuống đất." Diệp Thành Hồ thay cậu trả lời.
Diệp Thành Dương cười ngượng ngùng: “Bẩn thì không ăn được."
"Thằng ngốc, cũng khá tốt đấy, may mà không bị lạc." Diệp Diệu Đông cười gõ nhẹ lên trán cậu: “Mau đi tắm với mẹ đi."