Diệp Diệu Đông ngủ một giấc thoải mái đến tận trưa mới tỉnh, lại nằm trên giường ôm chăn thiu thiu một hồi lâu, đến khi ngửi thấy mùi thơm cơm canh từ bên ngoài truyền vào, bụng lại sôi òng ọc, anh mới đành phải dậy.
Anh ngồi dậy, đồng thời ván giường cũng phát ra tiếng cót két, duỗi người ngáp một cái thật lớn, miệng cũng phát ra tiếng ừ ừ a a, rồi mới hạ cánh tay xuống.
"Sướng~"
Xoay xoay cổ, anh mới xuống giường mặc quần áo, đi ra ngoài.
Lâm Tú Thanh vốn nấu cơm xong cũng định vào phòng xem anh tỉnh chưa, thấy anh không cần gọi cũng ra rồi, vội nói: "Vừa khéo định vào xem anh tỉnh chưa? Tỉnh rồi thì mau đến ăn cơm đi, sáng giờ chưa ăn gì mà."