Đối với cao thủ đỉnh phong như bọn họ mà nói, biết quá rõ hiệu quả của kỹ năng loại phân thân, Thạch Phong chia ra làm tám, tuy thuộc tính của mỗi phân thân thực thể giảm xuống, hơn nữa tinh thần lực của con người là có hạn, một người muốn khống chế tám thân thể một cách hoàn mỹ, cho dù là quái vật nắm giữ vực cũng không làm được.
Nhưng Kinh Phong có thể cảm giác ra, cho dù thuộc tính của phân thân thực thể giảm xuống, luân thuộc tính cơ bản vẫn cao hơn bọn họ một mảng lớn, mà tinh thần lực phân tán, chiến lực của mỗi phân thân chỉ sợ cũng có thể so với đám người Vũ Mặc, điều này đối với hắn và Tà Đao mà nói căn bản không có bất kỳ phần thắng nào, hơn nữa phân thân và bản thể đều cùng một ý thức, trên phối hợp chính là thiên y vô phùng.
Mà Tà Đao ở bên cạnh cũng ngay lập tức chạy như điên về hướng ngược lại với Kinh Phong.
Lúc này Tà Đao cũng hiểu rằng, kết cục lấy cứng chọi cứng chỉ có một, đó chính là chết, đường ra duy nhất chính là tiêu hao thời gian, kỹ năng loại phân thân không phải vĩnh viễn, chỉ cần chờ tới thời gian duy trì vừa qua, tất cả sẽ dễ làm.
Kỹ năng phân thân này tất nhiên bá đạo, nhưng cũng có một khuyết điểm rõ ràng.