"Vô quy củ bất thành phương viên( Không có quy củ, không thành công), trường học có quy củ của trường học, những thứ này là điểm mấu chốt của trường học, không có ai ngoại lệ cả, hiện tại rất nhiều sinh viên rớt tín chỉ, đợi đến lúc tốt nghiệp thì các em hối hận đã muộn, đợi đến lúc đó cho dù các em đâm đầu vào tường, treo cổ tự tử, thầy cũng không giúp được, vì vậy, đối với học tập các em phải nghiêm túc, ít nhất là không được trốn học, không phải công việc của sinh viên là đi học sao, thế nào các em lại trốn học? Thầy cũng đã trao đổi qua lão sư dạy Toán, ông ấy nói đề cũng không khó, bình thường chỉ cần lên lớp nghe giảng, đi thi trên cơ bản không sợ rớt, vậy mà các em lại rớt nhiều như vậy, thế là thế nào đây?"
Trong giảng đường rất yên tĩnh, tựa hồ có một chút không khí áp lực, năng lực khống chế của Kiều Khải Minh rất mạnh, mới vừa rồi còn cười nói với sinh viên, bây giờ nói cho sinh viên xấu hổ không thôi, năm nhất đại học đã rớt môn, quả thật trong lòng bọn họ cũng rất hổ thẹn.
Nghĩ đến nếu rớt nhiều môn học, vậy thì bằng tốt nghiệp vài năm sau chỉ sợ không lấy được rồi, học đại học mấy năm mà không lấy được bằng, khi đấy gia đình bọn họ sẽ nghĩ thế nào, nghĩ đến, ai cũng cảm thấy áp lực.
"Trong khóa chúng ta có sinh viên nào rớt tín chỉ, thầy sẽ không nói ra, riêng thành tích của mình thì ai cũng biết rõ trong lòng rồi, sắp tới sẽ có một lần thi lại, đó là cơ hội cuối cùng của các em, từ đây đến kỳ thi lại còn khoản một tháng, thầy hy vọng các em có thể ôn tập, ít nhất là có thể đủ qua môn là được."
Nói xong những lời này, Kiều Khải Minh mới dừng lại một hồi.