Mấy người còn lại nhìn Lục Dương bằng ánh mắt khác nhau.
Trong ánh mắt Hoàng Tinh cùng Phan Tiểu Mộng, liền sáng rực hẳng lên. Lên đại học, bọn họ mới biết tiền tài quan trọng thế nào, không như thời cấp ba.
Nhiếp Vũ Phong liền mở miệng, phá hỏng bầu không khí tĩnh lặng này: "Ta đã sớm nhận ra Lục Dương không đơn giản rồi, các ngươi nhớ lại đi, thời cấp ba Lục Dương ăn chơi thế nào, mà vẫn có thể thi đậu đại học chính quy hạng hai, nhìn Ngô Bá cũng không thi đậu, Hầu Dũng cũng vậy, nhưng Lục Dương chẳng học tập gì mà vẫn thi đậu bình thường, điểm số so với lớp trưởng Trương Kỳ cũng không sai biệt lắm, nếu hắn mà tập trung vào học tập, chỉ sợ Quan Nguyệt cũng không phải là đối thủ."
"Đúng vậy, Lục Dương rất thông minh, chỉ có điều hắn hơi ham chơi thôi, bất qua lên đại học thì hắn liền tỉnh ngộ, chú tâm vào học tập hơn không ít."Quan Nguyệt đi tới, nàng cầm tay Lục Dương lại, tuyên thệ chủ quyền lãnh thổ của mình.
Vừa rồi ánh mắt mấy bạn học của mình nhìn Lục Dương, làm nàng có chút không thoải mái.